
Chương trình văn nghệ chào mừng Lễ phát động cuộc thi "Nét bút tri ân" do Trung ương Đoàn tổ  chức tại ĐHSP Hà Nội (11/2009)
"Cám ơn cô giáo của tôi" 
 
Dường như mọi người chúng  ta đều đang sống rất hối hả, rất gấp gáp trong thời buổi kinh tế thị  trường cạnh tranh khốc liệt như hôm nay. Ai cũng có công việc riêng của  mình. Tuổi trẻ cũng vậy, tuổi trung niên cũng vậy và có khi tuổi già  cũng chưa chắc đã được nghỉ ngơi. Chúng ta đã phải luôn cố gắng để nuôi  sống chính mình, hoàn thiện chính mình để rồi có những phút giây nào đó  lắng lòng nhìn lại, tim ta như se thắt khi biết đã quên những điều quan  trọng nhất, một trong những điều đó là biết ơn và thể hiện lòng biết ơn  với những người đã giúp ta có được thành quả ngày hôm nay.
 Riêng tôi, tôi rất biết  ơn cô giáo Huỳnh Thị Diễm đã không chỉ là một giáo viên dạy Toán đơn  thuần mà còn dạy tôi phương pháp học, cách sống và phải làm người như  thế nào. Cô đã khiến tôi phải nghĩ rất nhiều về trách nhiệm của nhà giáo  đối với thế hệ trẻ nhất là khi giới trẻ hiện nay đang bị ảnh hưởng rất  nhiều bởi lối sống nước ngoài du nhập vào. Cô đã làm tròn trách nhiệm  của một giáo viên và còn hơn thế nữa dù ở cương vị dạy thêm như tôi đã  theo học hay lúc đứng lớp trong trường.
 Năm tôi bắt đầu theo học  thêm cô là hè năm lớp 6 chuẩn bị vào lớp 7. Khi mà tôi đã tự mãn rằng  tôi học rất giỏi, được phát bằng khen học sinh xuất sắc nhất là kết quả  Toán năm lớp 6 đạt mười phẩy tối đa. Nhưng buổi đầu tiên đi học cô tôi  đã thay đổi ngay cái suy nghĩ trẻ con đó. Cô đã dạy lớp bài học vỡ lòng  môn toán là cách viết từng ký hiệu toán sao cho đúng, cho đẹp. Tôi bất  ngờ lắm, sao cô lại dạy viết chi mấy thứ đơn giản này. Cô viết một ký  hiệu rất chậm để chúng tôi nhìn kỹ và viết theo. Ngay cả dấu ngoặc nhọn,  dấu ngoặc vuông cô đều tập cho chúng tôi viết thập đẹp và giải thích kỹ  để không lầm lẫn khi dùng. Dấu ngoặc nhọn là kết hợp cà hai ý vừa nêu  ra để được kết luận ở dấu suy ra bên dưới, còn dấu ngoặc vuông có nghĩa  hoặc là cho ra đáp số này, hoặc là cho ra đáp số kia. Cô gạch phấn đỏ  dưới hai từ “cả hai”, “hoặc là” để nhấn mạnh. Cuối buổi cô dặn chúng tôi  phải mua bốn cuốn tập. Tập bài học và tập bài tập dành cho đại số, hình  học đều riêng biệt. Và cách trình bày các đề mục la mã phải viết bằng  viết đỏ, các đề mục số phải viết thụt vô so với các đề mục la mã phía  trên. Học xong tôi giật mình vì cho đến hôm đó, tôi mới viết được dấu  ngoặc nhọn thật đẹp nhờ cô dạy viết số 2 xong tiếp tục viết liền nét chữ  s là ra ngay. Cô đã dạy chúng tôi buổi đầu tiên như thế đó, rất đặc  biệt. Trước kia không giáo viên nào dạy tôi đặc biệt như thế cả và cho  đến bây giờ, tôi đã tốt nghiệp đại học ra trường vẫn thấy rằng trong  những giáo viên vừa qua không ai dạy sáng tạo, kỳ lạ và tâm huyết như  thế.
 Cô là người rất nghiêm  nếu không muốn nói là rất dữ. Tôi nhớ buổi trả bài hằng đẳng thức, các  lý thuyết hình học tam giác bằng nhau,… có nhiều bạn không đọc được.  Riêng tôi, Mai Trâm, Nghĩa thì lấp va lấp vấp cô đã la vì chúng tôi đã  không nghe lời cô học những lý thuyết nền tảng này. Cô la rất dữ, rất  dai và khóe mắt cô ngân ngấn nước rồi ngồi đó không dạy nữa. Cô đã thực  sự rất giận bởi nếu không thuộc bài chúng tôi sẽ không làm bài tập được,  môn Toán lại là môn quan trọng biết bao. Nhìn cô quay đi nhấc gọng  kiếng lau nước mắt, chúng tôi mới hiểu càng thêm hiểu chính vì quá  thương học trò cô mới nghiêm khắc như vậy nên chúng tôi ăn năn học bài  và trả bài cho cô ngay. Sau lần đó, chúng tôi ngoan hơn và gắn bó với cô  nhiều hơn. Cô trò cùng học và tìm nhiều lời giải cho từng bài toán. Nhờ  cô tôi đã học thêm một điều mà cho đến bây giờ tôi vẫn áp dụng, một bài  toán hay một sự việc trong cuộc sống cũng vậy, trong tình cảm cũng vậy,  có rất nhiều cách giải quyết. Khi tìm ra cách giải quyết ta không nóng  vội, không tự mãn, mà tìm cả những cách giải quyết khác và so sánh chúng  với nhau. Đối với một người hấp tấp, không nghĩ trước sau như tôi thì  bài học đó thực quý giá lắm.
 Lại có lần cô la Trúc vì  bạn đã copy bài của Trân ngồi kế bên khi làm bài tập nộp cho cô chấm.  Trúc học Toán rất yếu và chậm tiếp thu bài nên mới copy, sợ làm sai sẽ  phải lên bảng làm. Cô đã nói rằng: “Cô không cho phép bất cứ em nào copy  bài của bạn. Không em nào được cho Trúc chép bài, phải để Trúc tự làm  để nó không ỷ y vào ai. Dốt thì học chứ không vì xấu hổ mà giấu dốt. Rồi  sau này khi em lớn, kiến thức của em sẽ đầy lỗ hổng vì lúc đi học em  chỉ toàn copy bài người khác thôi.” Trúc giọt ngắn giọt dài tất tả quẹt  tay lau nước mắt. Cô dịu giọng và nói rằng cô vì muốn chúng tôi nên  người đã nói nặng lời như vậy. “Ai lại muốn đi la rầy các em để các em  ghét cô”. Tính cô là vậy, ban đầu khi chúng tôi làm sai cô la rầy rất  dữ, sau thấy chúng tôi biết lỗi cô rất vui và dịu giọng ngay vì những  lời lớn tiếng ấy chẳng qua là vũ khí răn dạy khi học sinh sai quấy mà  thôi. Cho đến sau này, tôi biết Trúc vẫn theo học cô ròng rã hết cấp hai  trong khi tôi nghỉ học cô sau năm lớp 8. Thực ra những lời nói hôm đó  dã ảnh hưởng lớn đến Trúc, Trúc đã khắc phục khó khăn, không mặc cảm tự  ti vì lời nói của cô trước lớp học thêm mà siêng năng chăm chỉ như lời  cô khuyên, người ta học 3 lần thuộc thì mình học 5 lần 10 lần rồi cũng  sẽ thuộc, có công mài sắt có ngày nên kim. Vậy là từ đó, cô đã có vị trí  như người mẹ thứ hai trong lòng Trúc. Bạn ấy đã rất kính mến cô vì  không phải thầy cô nào cũng dạy học trò như cô đã dạy, không phải người  nào cũng thẳng thắn nói ra sự thật mất lòng.
 Cô khen tôi học rất được,  học đều đều, kiến thức vững và cô đâu biết có lần cô hỏi có em nào  trong lớp học ở trường được mười phẩy không tôi đã không dám giơ tay dù  sự thật là vậy. Bởi vì cái tính kiêu ngạo ngày nào của tôi không còn nữa  và cũng vì tôi hiểu ra một điều lớp học trong trường của tôi có sức học  trung bình so với các lớp trong khối nên đề kiểm tra trong lớp rất dễ  đạt điểm cao. Tôi nghĩ như vậy nên đã không nói với cô điểm Toán của  mình nhưng nếu nói ra chắc cô vui lắm vì thực tế nhờ học cô mà bài toán  nào tôi cũng hiểu rất rõ, rất sâu và biết suy luận. Tôi cũng biết trong  lớp học thêm có nhiều bạn giỏi hơn tôi, thông minh hơn tôi như Mai Trâm,  cháu ruột của cô. Và sau này, cứ mỗi khi nhìn lại kết quả học tập của  mình là tôi nhớ đến cô, bài học vỡ lòng còn ấm mãi như mới ngày hôm qua.  Tôi đã tâm niệm phương châm “chậm mà chắc” như cách dạy của cô dành cho  chúng tôi và tôi đã cố gắng giữ lấy chữ “tâm” trong công việc của mình.
 “Dầu cho tóc đổi thay màu.  Chữ tâm sáng mãi giữa màu thời gian.” Thời gian dầu có trôi qua, tháng  năm đã phủ lên mái tóc cô nhiều sợi trắng, tôi vẫn mãi biết ơn cô đã  khai sáng để việc học tập, cuộc sống của tôi tốt đẹp như ngày hôm nay.      
Lương Ngọc Diễm
Nguồn: www.netbuttrian.com